- Hành trình chị trở về Việt Nam sau hơn một năm kẹt ở Israel như thế nào?
- Từ tháng 12/2019, tôi sang Israel làm việc và kẹt lại một năm qua vì ảnh hưởng Covid-19. Israel là một quốc gia ở Trung Đông, các chuyến bay thương mại kết nối Israel với Đông Nam Á ít hơn so với nhiều khu vực khác trên thế giới. Và giai đoạn dịch bùng phát càng khiến mọi thứ khó khăn hơn.
Gần đây, tôi mới đăng ký được chuyến bay về nước. Dĩ nhiên, tôi phải xét nghiệm nCoV trước chuyến bay ít ngày và có kết quả âm tính. Ngày ra máy bay, chỉ mỗi tôi mặc đầy đủ đồ bảo hộ, đeo găng tay, đội mũ che chắn. Ai cũng nhìn tôi, cảm giác như lạc loài. Ờ Israel, mọi người chỉ dừng lại ở việc đeo khẩu trang. Đến khi quá cảnh ở Hong Kong, tôi mới thấy nhiều người bảo hộ cẩn thận giống mình. Thú thật tôi thấy người dân châu Á, đặc biệt là Việt Nam luôn nêu cao tinh thần chống dịch. Điều đó khiến tôi tự hào về đất nước của chúng ta.
Đến Sài Gòn, tôi tiếp tục xét nghiệm nCoV rồi di chuyển về khách sạn cách ly. Đến ngày thứ 15, với kết quả âm tính, tôi được trở về nhà, song phải báo cáo với Uỷ ban Nhân dân phường nơi mình sinh sống để cập nhật thêm. Nhưng vì ý thức bản thân từ nước ngoài về, tôi tự cách ly thêm 14 ngày trong nhà nhằm đảm bảo an toàn. Hiện tại, tôi trở lại cuộc sống thường nhật.
- Cuộc sống của chị suốt một tháng cách ly có gì đáng nhớ?
- Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ. Hằng ngày, tôi điều hành kinh doanh chuỗi hệ thống thẩm mỹ của mình từ xa. Công việc này chiếm gần hết thời gian trong ngày. Tôi nhờ các em nhân viên mua một số dụng cụ tập luyện gửi vào khách sạn. Thế là tôi dành phần còn lại của ngày tự tập gym, yoga. Tính tôi xưa giờ sống đơn giản, luôn biết tìm niềm vui cho bản thân trong mọi hoàn cảnh. Quan trọng hơn, tôi may mắn được quê hương chào đón trở về và cách ly trong điều kiện tiện nghi, chu đáo.
Về đến nhà, tôi chỉ quanh quẩn trong phòng, tiếp tục làm việc như bình thường. Tuy nhiên, tôi đề nghị những người trong nhà đều đeo khẩu trang, rừa tay thường xuyên và giữ khoảng cách nhất định nếu tiếp xúc với mình.
- Cảm xúc của chị ra sao khi về Việt Nam?
- Từ sân bay đến cách ly tại Việt Nam, tôi đếm từng ngày được trở về nhà. Về đến phòng, tôi cứ lâng lâng cảm xúc, đi xung quanh phòng. Đêm đầu tiên, tôi ngủ rất ngon và thẳng giấc. Phải nói là sung sướng và hạnh phúc vô cùng. Sau đó, tôi được thưởng thức nhiều món ăn ngon của Việt Nam. Sống ở xứ người hơn một năm, tôi rất nhớ hương vị quê nhà. Bên Israel, tôi vất vả lắm mới kiếm được một siêu thị bán đồ châu Á nhưng thiếu khá nhiều nguyên liệu. Mình thèm quá thì phải linh động chế biến.
Nhìn lại quá trình một năm qua, việc kẹt lại Israel mang đến sự thay đổi to lớn trong cuộc đời tôi. Trước đây, tôi có điều kiện đi nước này nước kia, thấy nhiều nơi phát triển. Nhưng qua dịch bệnh lần này, Việt Nam đã chứng minh cho bạn bè thế giới thấy sự đoàn kết, đồng lòng đẩy lùi Covid-19 của Chính phủ và nhân dân. Chưa kể, khi sống ở một nơi xa lạ quá lâu, ta chợt nhận ra không đâu bằng nơi chôn nhau cắt rốn của mình, từ khí hậu, món ăn đến tiếng Việt thân thương.
- Kế hoạch đón Tết năm nay của chị là gì?
- Tôi vừa hoàn tất cách ly tròn một tháng, lại đúng dịp sát Tết nên chưa chuẩn bị gì. Nhưng mỗi ngày ở trong phòng, tôi nhìn thấy hàng xóm mua sắm bao nhiêu hoa về chưng Tết, nhất là cây hoa giấy. Nhìn những cánh hoa rực rỡ, lòng mình lại thêm rộn ràng đón mùa xuân mới. Cảm xúc này càng đặc biệt bởi mọi năm tôi thường đi nước ngoài du lịch dịp Tết, còn năm nay chắc chắn đón Tết ở nhà. Tôi muốn mua thêm hoa về trang trí nhà và dành tặng cám ơn hàng xóm đã cho mình những khoảnh khắc bình yên suốt những ngày qua.
Tôi nghĩ giai đoạn này dịch đang bùng phát, mỗi người dân nên ở yên tại chỗ, hạn chế du xuân. Đó là điều cần thiết nhằm đảm bảo an toàn cho chính chúng ta để đón một cái Tết đoàn viên, mạnh khoẻ.
- Chị lo lắng điều gì khi bước qua năm Tân Sửu, cũng là năm tuổi của chị?
- Thật sự tôi không tin vào tâm linh. Ngay cả như chuyện kinh doanh, tôi luôn dặn nhân viên cúng kiếng vừa đủ, hạn chế đốt vàng mã. Tôi quan niệm: đức năng mới thắng số. Mình cứ ở hiền gặp lành. Đó mới là phong thuỷ mình tự tạo ra cho bản thân và những người xung quanh.
- Sống xa người thân hơn một năm, chị dành sự quan tâm cho gia đình thế nào?
- Con gái Alex sinh năm 2002, hiện sinh sống ở Mỹ. Theo đúng lịch, năm ngoái Alex vào đại học nhưng vì ảnh hưởng của dịch nên việc học bảo lưu. Chưa kể, con phải hạn chế tối đa ra ngoài và nguy cơ nhiễm Covid-19 vì ở nhà còn có bà lớn tuổi. Sau đó, Alex đã đăng ký học online.
Mẹ con xa cách nhau dĩ nhiên mình nhớ con lắm chứ. Nhưng thấy con chăm chỉ học hành dù gặp gián đoạn lúc dịch và biết chăm sóc cho bà, tôi thấy vui và yên tâm. Alex lại chẳng đua đòi, mua sắm đồ hiệu mà lúc nào cũng bảo mẹ dành tiền đóng học phí cho con. Tôi mong dịch sẽ sớm được kiểm soát toàn thế giới cho hai mẹ con được đoàn tụ trong tương lai gần.
Anh Tuấn