Anh em nào có con nhỏ và con đang đi học chắc cũng hiểu được chuyện đồ chơi và đồ cá nhân. Mỗi tháng hoặc không quá lâu chúng ta mua cho con đồ chơi mới, dụng cụ học tập mới. Con lớn hơn một chút nữa thì cần mua cho nó một cái điện thoại. Rất nhiều lần các bạn nhỏ làm mất, và chúng ta lại mua thay thế. Không chỉ làm mất, mà sau một thời gian, cha mẹ lại đi mua đồ chơi mới để phù hợp với lứa tuổi. Đồ chơi trẻ em bây giờ đa phần là đồ nhựa. Nếu quan tâm về tác động của những đồ chơi này đến môi trường, cha mẹ sẽ cảm thấy hơi khó chịu vì rác thải nhựa nhiều quá. Không chỉ là rác thải nhựa đơn thuần, mà còn là rác thải điện tử nữa.
Trẻ con bây giờ có nhiều đồ chơi hơn so với anh em mình ngày xưa. Mình còn nhớ lúc nhỏ cũng chẳng có đồ chơi gì mấy, ngoài mấy cuốn truyện tranh mượn được và một trái banh nhựa đá bóng chung với 20 thằng bạn đồng trang lứa trong xóm. Học hành thì cũng không có nhiều dụng cụ học tập, chủ yếu là sách vở và bút thước thôi. Sách vở nhiều khi cũng không mua mới mà mùa hè thường là mùa đi xin sách các anh chị học lớp trên để tiếp tục học. Sách tham khảo thì vô cùng hiếm luôn. Mình nhớ lúc lên cấp 3 mới biết được cuốn sách tham khảo là như thế nào chứ cấp 1 và cấp 2 thì chỉ có sách giáo khoa thôi. Vì đồ đạc cá nhân rất ít nên cái cảm giác gìn giữ nó cao lắm, muốn xài đồ trong thời gian lâu nhất có thể. Còn bây giờ, trẻ em có rất nhiều lựa chọn, từ đồ chơi, đồ dùng học tập đến đồ cá nhân. Nếu không thích cái này thì mua cái khác và ít khi gắn bó lâu với một loại đồ chơi nào cả. Nhà ở trở thành nhà trẻ, đặc biệt là trong giai đoạn giãn cách xã hội. Cha mẹ cũng dành nhiều công sức để dọn nhà vì đồ chơi vương vãi khắp nơi.
Nhưng trẻ em không phải là người chúng ta đổ lỗi. Trẻ em bây giờ có quá nhiều thứ để chúng để tâm đến: nào sách vở, nào thiết bị điện tử, thiết bị nghe nhìn, đồ chơi, hàng hóa tiêu dùng, vân vân và vân vân. Đầu óc chưa ý thức nhiều về xung quanh của trẻ em làm cho chúng dễ để đồ lung tung và làm mất đồ. Con mình nhiều lần bỏ đồ chơi ở đâu đó mà tìm hoài không ra, mất thời gian quá, nên đi mua cái mới thay thế. Nhiều loại đồ chơi bây giờ rất rẻ nên cha mẹ thường có xu hướng mua thêm hoặc mua thay thế cho những cái đã mất. Và như thế, vô hình chung, chúng ta lại thải ra môi trường nhiều rác thải nhựa hơn. Nếu gia đình nào có điều kiện, việc mua đồ chơi mới và thải loại hay làm mất đồ chơi cũ không phải là một vấn đề quá lớn nhưng liệu làm như thế có công bằng với những gia đình không có điều kiện để làm điều đó? Và làm điều đó có công bằng với những gia đình hay cộng đồng đang phải gồng mình chống chịu với biến đổi khí hậu hay mùa màng thất bát vì khi chúng ta thải loại nhiều đồ chơi bằng nhựa như thế, vô hình chung, chúng ta đang phần nào đó tác động đến môi trường chung. Đó là những câu hỏi không dễ có câu trả lời thỏa đáng phải không anh em?
Thêm một câu hỏi nữa đó là, liệu quá nhiều đồ chơi như thế có giúp trẻ thông minh hơn, phát triển trí tuệ hơn? Mình nhấn mạnh ở đây là QUÁ NHIỀU, chứ mình không phủ nhận đồ chơi phù hợp sẽ giúp trẻ em phát triển tốt hơn về thể chất và trí tuệ. Quan điểm của mình, với sự giúp đỡ của Google, có QUÁ NHIỀU đồ chơi và đồ đạc xung quanh làm ảnh hưởng đến khả năng học hỏi của trẻ em. Bộ não non nớt của chúng không thể ghi nhớ cái gì ở đâu. Ở Mỹ, nền giáo dục phát triển một ngành mới, gọi là organisational tutoring (tạm dịch là rèn luyện tính tổ chức), theo đó người hướng dẫn sẽ giúp trẻ phát triển khả năng sắp xếp các ưu tiên và hoàn thành mục tiêu cũng như cách bỏ qua các yếu tố gây xao nhãng như điện thoại hay tivi.
Cân bằng giữa việc làm cha mẹ và lý tưởng cá nhân không hề dễ dàng. Chúng ta quan tâm đến môi trường nhưng chúng ta lại mua đồ chơi (nhựa) thường xuyên cho con của mình. Liệu có quá sớm để chúng ta nói cho chúng biết về ảnh hưởng của quá nhiều đồ chơi lên môi trường và nhiều khả năng sẽ ảnh hưởng đến những bạn nhỏ khác trên thế giới? Không dễ để trả lời phải không anh em?
Một điều chúng ta hay làm đó là mua đồ gây quỹ cho một chương trình gì đó nhưng phần lớn sản phẩm mà chương trình bán ra thì không thân thiện với môi trường một chút nào cả: đa phần là không phân hủy được; và những món đồ đó trước khi đến tay chúng ta (hay con em chúng ta) cũng đã tiêu tốn về nhân lực và tài nguyên của Trái Đất rất nhiều. Liệu chúng ta có nói với con em mình những điều đó?
Sự vui vẻ của một cá nhân chắc chắn sẽ cụ thể hơn và dễ hiểu hơn những sự thật đen tối ngoài kia nên việc nói tất cả một lần về tác hại của quá nhiều đồ chơi chắc chắn sẽ làm bọn trẻ không tiếp thu được. Nhưng dần dần, có lẽ chúng ta nên nói với bọn trẻ những gì đang diễn ra ngoài kia có liên quan đến những gì chúng ta có ở đây, để thế hệ chúng nó và thế hệ sau nữa có được một môi trường tốt đẹp hơn.
Trẻ con bây giờ có nhiều đồ chơi hơn so với anh em mình ngày xưa. Mình còn nhớ lúc nhỏ cũng chẳng có đồ chơi gì mấy, ngoài mấy cuốn truyện tranh mượn được và một trái banh nhựa đá bóng chung với 20 thằng bạn đồng trang lứa trong xóm. Học hành thì cũng không có nhiều dụng cụ học tập, chủ yếu là sách vở và bút thước thôi. Sách vở nhiều khi cũng không mua mới mà mùa hè thường là mùa đi xin sách các anh chị học lớp trên để tiếp tục học. Sách tham khảo thì vô cùng hiếm luôn. Mình nhớ lúc lên cấp 3 mới biết được cuốn sách tham khảo là như thế nào chứ cấp 1 và cấp 2 thì chỉ có sách giáo khoa thôi. Vì đồ đạc cá nhân rất ít nên cái cảm giác gìn giữ nó cao lắm, muốn xài đồ trong thời gian lâu nhất có thể. Còn bây giờ, trẻ em có rất nhiều lựa chọn, từ đồ chơi, đồ dùng học tập đến đồ cá nhân. Nếu không thích cái này thì mua cái khác và ít khi gắn bó lâu với một loại đồ chơi nào cả. Nhà ở trở thành nhà trẻ, đặc biệt là trong giai đoạn giãn cách xã hội. Cha mẹ cũng dành nhiều công sức để dọn nhà vì đồ chơi vương vãi khắp nơi.
Nhưng trẻ em không phải là người chúng ta đổ lỗi. Trẻ em bây giờ có quá nhiều thứ để chúng để tâm đến: nào sách vở, nào thiết bị điện tử, thiết bị nghe nhìn, đồ chơi, hàng hóa tiêu dùng, vân vân và vân vân. Đầu óc chưa ý thức nhiều về xung quanh của trẻ em làm cho chúng dễ để đồ lung tung và làm mất đồ. Con mình nhiều lần bỏ đồ chơi ở đâu đó mà tìm hoài không ra, mất thời gian quá, nên đi mua cái mới thay thế. Nhiều loại đồ chơi bây giờ rất rẻ nên cha mẹ thường có xu hướng mua thêm hoặc mua thay thế cho những cái đã mất. Và như thế, vô hình chung, chúng ta lại thải ra môi trường nhiều rác thải nhựa hơn. Nếu gia đình nào có điều kiện, việc mua đồ chơi mới và thải loại hay làm mất đồ chơi cũ không phải là một vấn đề quá lớn nhưng liệu làm như thế có công bằng với những gia đình không có điều kiện để làm điều đó? Và làm điều đó có công bằng với những gia đình hay cộng đồng đang phải gồng mình chống chịu với biến đổi khí hậu hay mùa màng thất bát vì khi chúng ta thải loại nhiều đồ chơi bằng nhựa như thế, vô hình chung, chúng ta đang phần nào đó tác động đến môi trường chung. Đó là những câu hỏi không dễ có câu trả lời thỏa đáng phải không anh em?
Thêm một câu hỏi nữa đó là, liệu quá nhiều đồ chơi như thế có giúp trẻ thông minh hơn, phát triển trí tuệ hơn? Mình nhấn mạnh ở đây là QUÁ NHIỀU, chứ mình không phủ nhận đồ chơi phù hợp sẽ giúp trẻ em phát triển tốt hơn về thể chất và trí tuệ. Quan điểm của mình, với sự giúp đỡ của Google, có QUÁ NHIỀU đồ chơi và đồ đạc xung quanh làm ảnh hưởng đến khả năng học hỏi của trẻ em. Bộ não non nớt của chúng không thể ghi nhớ cái gì ở đâu. Ở Mỹ, nền giáo dục phát triển một ngành mới, gọi là organisational tutoring (tạm dịch là rèn luyện tính tổ chức), theo đó người hướng dẫn sẽ giúp trẻ phát triển khả năng sắp xếp các ưu tiên và hoàn thành mục tiêu cũng như cách bỏ qua các yếu tố gây xao nhãng như điện thoại hay tivi.
Cân bằng giữa việc làm cha mẹ và lý tưởng cá nhân không hề dễ dàng. Chúng ta quan tâm đến môi trường nhưng chúng ta lại mua đồ chơi (nhựa) thường xuyên cho con của mình. Liệu có quá sớm để chúng ta nói cho chúng biết về ảnh hưởng của quá nhiều đồ chơi lên môi trường và nhiều khả năng sẽ ảnh hưởng đến những bạn nhỏ khác trên thế giới? Không dễ để trả lời phải không anh em?
Một điều chúng ta hay làm đó là mua đồ gây quỹ cho một chương trình gì đó nhưng phần lớn sản phẩm mà chương trình bán ra thì không thân thiện với môi trường một chút nào cả: đa phần là không phân hủy được; và những món đồ đó trước khi đến tay chúng ta (hay con em chúng ta) cũng đã tiêu tốn về nhân lực và tài nguyên của Trái Đất rất nhiều. Liệu chúng ta có nói với con em mình những điều đó?
Sự vui vẻ của một cá nhân chắc chắn sẽ cụ thể hơn và dễ hiểu hơn những sự thật đen tối ngoài kia nên việc nói tất cả một lần về tác hại của quá nhiều đồ chơi chắc chắn sẽ làm bọn trẻ không tiếp thu được. Nhưng dần dần, có lẽ chúng ta nên nói với bọn trẻ những gì đang diễn ra ngoài kia có liên quan đến những gì chúng ta có ở đây, để thế hệ chúng nó và thế hệ sau nữa có được một môi trường tốt đẹp hơn.