Gần đây cũng không thiếu những game hành động lấy phong cách võ học phương Đông để làm tiền đề triển khai gameplay. Ví dụ tiêu biểu nhất thời gian gần đây, và cũng là một game rất nổi ở Việt Nam chính là Naraka: Bladepoint, tác phẩm cho anh em đóng vai võ sĩ hành tẩu giang hồ đánh nhau cứ như trong tiểu thuyết của Kim Dung. Nhưng nếu muốn tìm một món ăn lạ mang âm hưởng hiện đại hơn, có lẽ Sifu sẽ là tác phẩm xứng đáng cho anh em nghiền ngẫm. Ở một khía cạnh nào đó, nếu là một fan của phim xã hội đen Hongkong, anh em sẽ thấy Sifu có rất nhiều điểm tương đồng với những tác phẩm cũ của Chân Tử Đan, như Sát Phá Lang chẳng hạn.
Sở dĩ nói vậy là vì, Sifu tập trung vào một yếu tố duy nhất, những trận đánh tay đôi, sử dụng kiến thức võ thuật để đánh bại địch thủ. Nhân vật chính không tên bỏ ra hơn chục năm trời tập luyện để đánh bại 5 kẻ đã sát hại cha mình, đơn giản vậy thôi chứ cốt truyện không có gì phức tạp hết. Thứ phức tạp, và cũng là điều khiến Sifu trở thành một trò chơi ấn tượng chính là cách nó xử lý thất bại của người chơi.
Nhân vật anh em có một chuỗi tiền xu đeo ở cạp quần, với khả năng hồi sinh nhân vật chính, nhưng bù lại mỗi lần sống dậy, nhân vật sẽ già đi thêm vài tuổi. Cụ thể là già bao nhiêu? Game sẽ tính số lần anh em để nhân vật ngã xuống, và cộng vào số tuổi. Nói cách khác, chết càng nhiều thì già đi càng nhanh, và sau một số lần nhất định, nhân vật lên đến tầm thất thập cổ lai hy, không chịu được nhiệt nữa thì sẽ… nằm hẳn, vậy là anh em sẽ phải chơi lại game từ đầu. Nói cách khác, game vận hành giống hệt những tác phẩm roguelike đã từng ra mắt trước đây, như Hades, Deathloop hay Returnal.
Cho anh em vài cơ hội “làm lại cuộc đời” như vậy không đồng nghĩa với việc Sifu dễ hơn những game roguelike mình từng có cơ hội chơi thử, mà chỉ khiến nó trở nên độc đáo và có chiều sâu hơn mà thôi. Bản chất trò này cũng đề cao cái “sự học là trọn đời”, không cần biết tuổi tác, nhân vật chính luôn có khả năng học những chiêu thức mới để đi báo thù cho cha hiệu quả hơn. Những chiêu mới ấy có thể được học bằng điểm kinh nghiệm đã có được trước đó, hoặc sau mỗi lần nằm xuống, anh em sẽ được chọn một chiêu mới để học.
Sở dĩ nói vậy là vì, Sifu tập trung vào một yếu tố duy nhất, những trận đánh tay đôi, sử dụng kiến thức võ thuật để đánh bại địch thủ. Nhân vật chính không tên bỏ ra hơn chục năm trời tập luyện để đánh bại 5 kẻ đã sát hại cha mình, đơn giản vậy thôi chứ cốt truyện không có gì phức tạp hết. Thứ phức tạp, và cũng là điều khiến Sifu trở thành một trò chơi ấn tượng chính là cách nó xử lý thất bại của người chơi.
Nhân vật anh em có một chuỗi tiền xu đeo ở cạp quần, với khả năng hồi sinh nhân vật chính, nhưng bù lại mỗi lần sống dậy, nhân vật sẽ già đi thêm vài tuổi. Cụ thể là già bao nhiêu? Game sẽ tính số lần anh em để nhân vật ngã xuống, và cộng vào số tuổi. Nói cách khác, chết càng nhiều thì già đi càng nhanh, và sau một số lần nhất định, nhân vật lên đến tầm thất thập cổ lai hy, không chịu được nhiệt nữa thì sẽ… nằm hẳn, vậy là anh em sẽ phải chơi lại game từ đầu. Nói cách khác, game vận hành giống hệt những tác phẩm roguelike đã từng ra mắt trước đây, như Hades, Deathloop hay Returnal.
Cho anh em vài cơ hội “làm lại cuộc đời” như vậy không đồng nghĩa với việc Sifu dễ hơn những game roguelike mình từng có cơ hội chơi thử, mà chỉ khiến nó trở nên độc đáo và có chiều sâu hơn mà thôi. Bản chất trò này cũng đề cao cái “sự học là trọn đời”, không cần biết tuổi tác, nhân vật chính luôn có khả năng học những chiêu thức mới để đi báo thù cho cha hiệu quả hơn. Những chiêu mới ấy có thể được học bằng điểm kinh nghiệm đã có được trước đó, hoặc sau mỗi lần nằm xuống, anh em sẽ được chọn một chiêu mới để học.
Còn lại, độ khó của Sifu không hề suy giảm hoặc tăng lên sau khi anh em trở thành người cao tuổi. Mà bản chất game, giống hệt như Hades và Returnal, chỉ có một, không được lựa chọn. Và cũng từ đó, điểm sáng khiến Sifu trở thành một trong những trò chơi sáng tạo nhất đầu năm 2022 cũng được thể hiện.
Những đòn đánh trong Sifu lấy nền tảng từ Thiếu Lâm Bạch Mi quyền, gọi là nền tảng vì thỉnh thoảng vẫn thấy nhân vật chính tung ra những đòn đá để đẩy bật đối thủ lại phía sau. Phải thừa nhận là, chơi Sifu, mình rất nhớ những phim Hongkong cũ những năm 90 và 2000, đòn nào cũng nhắm vào chỗ hiểm như ngực, kheo chân hay cổ để hạ gục địch thủ càng nhanh càng tốt. Mỗi pha hành động đều tập trung vào thế tấn, phá vỡ thế tấn của đối thủ thì coi như anh em thắng. Điểm này, theo mình, mô tả khá đúng mục tiêu của võ cận chiến trong phim ảnh, vừa phải đẹp lại vừa phải hiệu quả, chứ không phải cứ đấm nhiều như phim hành động Mỹ là hay.
Nhưng ngược lại, địch cũng hoàn toàn có thể làm được điều đó với anh em, thông qua những đòn đánh tay, bằng vũ khí cận chiến hay đơn giản là lấy thịt đè người. Sifu không dễ, phải khẳng định như vậy. Không thiếu những lần mình tự tin lao vào cả tốp địch như trong hình trên, để rồi bị đánh úp không chạy đi đâu được. Và đó cũng chính xác là những gì game muốn người chơi học, hệt như cái cách nhân vật chính trong game học được những đòn đánh mới vậy.
Trái ngược khá nhiều với Absolver, một game võ thuật khác cũng của nhà phát triển nước Pháp Sloclap, Sifu tập trung nhiều hơn tới những trận đấu tay đôi. Nếu anh em thích xem Diệp Vấn thì Sifu cũng có phong cách không khác nhiều, chơi rất đã, nhưng cùng lúc cũng rất bực mình khi chưa làm chủ được mọi đòn đánh và bí quyết tránh né. Và bản thân trò chơi này có lẽ cũng mô tả dễ hiểu nhất mục tiêu khi đánh võ, đấy là tìm điểm yếu của địch để nhắm vào, cùng lúc đừng để địch làm điều tương tự đối với mình.
Để làm điều đó, game có hai nút điều khiển đỡ đòn và né đòn. Đối với giải pháp đầu tiên, anh em sẽ phải đối mặt với khả năng mất thế tấn, hoặc không đỡ được những đòn nguy hiểm như mấy anh béo ôm ghì hoặc mấy thanh niên lâu la cầm kiếm cầm gậy, nhưng bù lại sẽ không mất máu nhiều như lúc bị đánh trúng. Còn ở giải pháp thứ hai, né bằng cách di chuyển thì dễ nhưng cùng lúc cũng khiến anh em mất luôn cả lợi thế về mặt khoảng cách để tung đòn kết liễu đối thủ. Cái hay nhất của game là giữ nút đỡ đòn (LB hoặc L1), nhân vật sẽ tự động chuyển sang chế độ né đòn, đặc biệt hiệu quả khi đối mặt với những đối cầm vũ khí.
Quảng cáo
Cũng từ đó, vẻ đẹp của gameplay trong Sifu được mô tả rất tuyệt vời trong từng cảnh game, khi đồ họa chỉ dừng ở chất lượng giống như những bộ phim hoạt hình, bù lại từng đòn đánh, từng cú gạt tay, từng pha đá quét hay thậm chí là nhấc chân lên để tránh địch hất vào chân trụ nhân vật đều rất đã mắt. Tính chân thực trong gameplay không hề bị chất lượng đồ họa của game ảnh hưởng.
Mình không phải dân võ vẽ, nên cũng không có tư cách đánh giá mức độ chân thực trong cách người Pháp ảo hóa những đòn đánh của Bạch Mi quyền. Chỉ có một điều vô cùng rõ ràng, đó là game đánh rất đã tay và đã mắt. Thậm chí anh em còn không phải đấm đến khi nào đối thủ hết máu, mà chỉ cần tìm được điểm yếu, nhắm vào đó là sẽ kết liễu được địch, rất chiến, chẳng thua gì phim ảnh cả.
Mà nhắc đến phim ảnh, bản thân Sifu cũng mang đậm âm hưởng của những bộ phim nổi tiếng. Dễ thấy màn chiến đấu chống lại cả chục kẻ địch như trong Kill Bill, hay dễ nhìn ra hơn là cuộc chiến trong hành lang hẹp, thứ khiến Old Boy của đạo diễn Park Chan Wook trở thành tác phẩm kinh điển. Kết hợp với độ khó của game, rất dễ để giấu diếm đi thực tế rằng Sifu là một tựa game có nội dung rất ngắn. Anh em sẽ chỉ có 5 màn chơi, với 5 màn đấu trùm tương ứng. Nhưng bù lại, cả năm địa điểm này đều được thiết kế với chiều sâu và khả năng khám phá rất sâu.
Quảng cáo
Từ khu nhà kho bỏ hoang nơi bọn tội phạm sản xuất ma túy, cho đến tòa nhà cao ốc nơi “vị CEO” đang lẩn trốn, hay viện bảo tàng nơi một nhân vật trưng bày những tác phẩm nghệ thuật của mình, những họa sĩ và những nhà làm game của Sloclap không ngần ngại phô bày khả năng của họ để tạo ra những môi trường ảo cuốn hút nhất.
Chính bản thân cách triển khai cốt truyện cũng như mỹ thuật của game cũng khiến Sifu giống như một giấc mơ của nhân vật chính, với những khoảnh khắc vô cùng trừu tượng và siêu thực.
Suy cho cùng, Sifu, giống như rất nhiều game roguelike khác, vừa cuốn hút lại vừa gây bực mình. Một khi đã hiểu được cách điều khiển nhân vật, để có những màn đối mặt “nước chảy mây trôi”, không để trúng một đòn nào, anh em sẽ tốn rất nhiều thời gian để làm chủ được cơ chế gameplay rất có chiều sâu của game. Nhưng một khi đã vượt qua được những thử thách của game, kiên nhẫn bỏ ra ngần ấy thời gian và công sức để học cách đánh đấm, thì nó lại trở thành một tác phẩm đầy thuyết phục, nhất là đối với các fan của thể loại võ thuật.