Thế vận hội Mùa đông đang diễn ra tại Bắc Kinh là thế vận hội đầu tiên sử dụng bông tuyết giả.
Trong nhiều thập kỷ, vấn đề về tuyết đã trở thành nỗi lo sợ cho các nhà tổ chức Thế vận hội Mùa đông. Vào năm 1960, tại Thung lũng Squaw ở California, tuyết đã không rơi cho đến trước ngày thi đấu. Mười sáu năm sau, tại Innsbruck ở Áo, những người lính phải dùng xe tải chở tuyết đến.
Điều này thay đổi tại các môn thi đấu diễn ra vào năm 1980 tại Lake Placid, thuộc bang New York, nơi mà các nhà tổ chức gọi là Thế vận hội “chống lại mọi thời tiết”. Họ là những người đầu tiên thêm một lượng lớn chất bột tự nhiên vào bông tuyết nhân tạo. Diên Khánh nằm ở phía tây bắc của Bắc Kinh, là nơi thế vận hội năm nay đang diễn ra, chỉ có trung bình 21cm tuyết mỗi năm, có nghĩa là họ sẽ là những người đầu tiên dựa hoàn toàn vào tuyết nhân tạo. Điều này đã gây ra những lời phàn nàn về sự lãng phí. Nhưng hầu hết mọi khu nghỉ dưỡng trượt tuyết sử dụng loại tuyết này. Tuyết nhân tạo là gì và nó được tạo ra như thế nào?
Trong tự nhiên, khi hơi nước trong bầu khí quyển đủ lạnh, nó sẽ ngưng tụ và rơi xuống mặt đất, một quá trình được hỗ trợ bởi các chất tạo hạt, các tạp chất nhỏ như muối hoặc vi khuẩn. Nếu không có những chất này, nước tinh khiết cần phải có nhiệt độ -39° C để đóng băng. Hầu hết tuyết nhân tạo được tạo ra bằng cách sử dụng nòng pháo tạo tuyết. Những nòng pháo này phun nước trước một luồng khí nén. Khi khả năng làm lạnh của không khí giảm, lượng nước có thể được bơm qua máy cũng giảm theo. Ở -4° C, một nòng pháo tuyết có thể hoạt động ở độ ẩm khoảng 80%. Nhưng nếu nhiệt độ bên ngoài là -1° C, độ ẩm phải giảm xuống còn khoảng 30%, đòi hỏi nhiều năng lượng hơn để tạo ra cùng một lượng tuyết. Ở Diên Khánh, nơi có mùa đông lạnh nhưng khô, khoảng 200 nòng sẽ bắn tuyết trên các sườn núi.
Các loại máy khác, được gọi là cần bắn tuyết, sử dụng nguyên tắc tương tự như nòng pháo tuyết nhưng được đặt trên các cột cao trên mặt đất, giúp nước có thêm thời gian đóng băng và rơi xuống dưới dạng bụi tuyết mịn. Một số khu nghỉ dưỡng bổ sung thêm chất tạo hạt vào nước để kích thích băng hình thành, cho phép tạo tuyết ở nhiệt độ cao hơn. Nhưng nhiều quốc gia, bao gồm cả Áo và Pháp, cấm các loại phụ gia này vì có khả năng gây hại cho sự phát triển của cây trồng.
Vấn đề với những phương pháp này là chúng tiêu thụ một lượng lớn nước và năng lượng. Tạo tuyết cho các môn thi đấu Bắc Kinh có thể sử dụng khoảng 2 triệu mét khối nước, đủ để đổ đầy 800 bể bơi có kích thước Olympic. Các nhà khoa học ở Áo đang thử nghiệm một phương pháp ít lãng phí hơn. Neuschnee, một công ty khởi nghiệp mà tên có nghĩa “tuyết mới” trong tiếng Đức, đã phát triển một cách mới tái tạo lại các điều kiện hình thành tuyết tự nhiên. Các giọt nước mịn được phun vào một khoang chứa, tạo ra một đám mây. Sau đó, các hạt băng nhỏ được thêm vào, liên kết với các phân tử nước ở thể khí và tạo thành các tinh thể lớn hơn, rơi xuống đáy của khoang dưới dạng tuyết. Phương pháp này đem lại nhiều triển vọng, nhưng có nhược điểm so với nòng pháo tạo tuyết. Nó cần nhiệt độ lạnh hơn. Và tuyết nó tạo ra quá gần giống với tuyết tự nhiên.
Nghe có vẻ đây là một điều tốt, nhưng đó là một vấn đề đối với các vận động viên Olympics. Tuyết từ pháo tạo tuyết đặc hơn tuyết tự nhiên, vào khoảng 450kg mỗi mét khối so với 250kg. Do đó, nó tan chậm hơn và tạo ra một bề mặt cứng hơn, trơn hơn để trượt qua; rất khó khăn cho người mới bắt đầu nhưng lại hoàn hảo cho các vận động viên tìm kiếm tốc độ. Thế vận hội đầu tiên sử dụng các đường trượt tuyết nhân tạo có lẽ sẽ không phải là kỳ cuối cùng làm điều này.
Theo Economist.
Trong nhiều thập kỷ, vấn đề về tuyết đã trở thành nỗi lo sợ cho các nhà tổ chức Thế vận hội Mùa đông. Vào năm 1960, tại Thung lũng Squaw ở California, tuyết đã không rơi cho đến trước ngày thi đấu. Mười sáu năm sau, tại Innsbruck ở Áo, những người lính phải dùng xe tải chở tuyết đến.
Điều này thay đổi tại các môn thi đấu diễn ra vào năm 1980 tại Lake Placid, thuộc bang New York, nơi mà các nhà tổ chức gọi là Thế vận hội “chống lại mọi thời tiết”. Họ là những người đầu tiên thêm một lượng lớn chất bột tự nhiên vào bông tuyết nhân tạo. Diên Khánh nằm ở phía tây bắc của Bắc Kinh, là nơi thế vận hội năm nay đang diễn ra, chỉ có trung bình 21cm tuyết mỗi năm, có nghĩa là họ sẽ là những người đầu tiên dựa hoàn toàn vào tuyết nhân tạo. Điều này đã gây ra những lời phàn nàn về sự lãng phí. Nhưng hầu hết mọi khu nghỉ dưỡng trượt tuyết sử dụng loại tuyết này. Tuyết nhân tạo là gì và nó được tạo ra như thế nào?
Trong tự nhiên, khi hơi nước trong bầu khí quyển đủ lạnh, nó sẽ ngưng tụ và rơi xuống mặt đất, một quá trình được hỗ trợ bởi các chất tạo hạt, các tạp chất nhỏ như muối hoặc vi khuẩn. Nếu không có những chất này, nước tinh khiết cần phải có nhiệt độ -39° C để đóng băng. Hầu hết tuyết nhân tạo được tạo ra bằng cách sử dụng nòng pháo tạo tuyết. Những nòng pháo này phun nước trước một luồng khí nén. Khi khả năng làm lạnh của không khí giảm, lượng nước có thể được bơm qua máy cũng giảm theo. Ở -4° C, một nòng pháo tuyết có thể hoạt động ở độ ẩm khoảng 80%. Nhưng nếu nhiệt độ bên ngoài là -1° C, độ ẩm phải giảm xuống còn khoảng 30%, đòi hỏi nhiều năng lượng hơn để tạo ra cùng một lượng tuyết. Ở Diên Khánh, nơi có mùa đông lạnh nhưng khô, khoảng 200 nòng sẽ bắn tuyết trên các sườn núi.
Các loại máy khác, được gọi là cần bắn tuyết, sử dụng nguyên tắc tương tự như nòng pháo tuyết nhưng được đặt trên các cột cao trên mặt đất, giúp nước có thêm thời gian đóng băng và rơi xuống dưới dạng bụi tuyết mịn. Một số khu nghỉ dưỡng bổ sung thêm chất tạo hạt vào nước để kích thích băng hình thành, cho phép tạo tuyết ở nhiệt độ cao hơn. Nhưng nhiều quốc gia, bao gồm cả Áo và Pháp, cấm các loại phụ gia này vì có khả năng gây hại cho sự phát triển của cây trồng.
Vấn đề với những phương pháp này là chúng tiêu thụ một lượng lớn nước và năng lượng. Tạo tuyết cho các môn thi đấu Bắc Kinh có thể sử dụng khoảng 2 triệu mét khối nước, đủ để đổ đầy 800 bể bơi có kích thước Olympic. Các nhà khoa học ở Áo đang thử nghiệm một phương pháp ít lãng phí hơn. Neuschnee, một công ty khởi nghiệp mà tên có nghĩa “tuyết mới” trong tiếng Đức, đã phát triển một cách mới tái tạo lại các điều kiện hình thành tuyết tự nhiên. Các giọt nước mịn được phun vào một khoang chứa, tạo ra một đám mây. Sau đó, các hạt băng nhỏ được thêm vào, liên kết với các phân tử nước ở thể khí và tạo thành các tinh thể lớn hơn, rơi xuống đáy của khoang dưới dạng tuyết. Phương pháp này đem lại nhiều triển vọng, nhưng có nhược điểm so với nòng pháo tạo tuyết. Nó cần nhiệt độ lạnh hơn. Và tuyết nó tạo ra quá gần giống với tuyết tự nhiên.
Nghe có vẻ đây là một điều tốt, nhưng đó là một vấn đề đối với các vận động viên Olympics. Tuyết từ pháo tạo tuyết đặc hơn tuyết tự nhiên, vào khoảng 450kg mỗi mét khối so với 250kg. Do đó, nó tan chậm hơn và tạo ra một bề mặt cứng hơn, trơn hơn để trượt qua; rất khó khăn cho người mới bắt đầu nhưng lại hoàn hảo cho các vận động viên tìm kiếm tốc độ. Thế vận hội đầu tiên sử dụng các đường trượt tuyết nhân tạo có lẽ sẽ không phải là kỳ cuối cùng làm điều này.
Theo Economist.