"Nếu bỏ qua yếu tố cảm xúc, quy mô thiệt hại là khá nhỏ", một người phụ nữ sống ở tầng 15 của tòa chung cư mới tại trung tâm thủ đô Kiev, nói.
Trong tuần qua, cô đã nhìn thấy nhiều đám cháy, cột khói khi nhà ga trung tâm Kiev, tháp truyền hình và một tòa chung cư trúng pháo kích của Nga. Tòa nhà cô ở giờ giống như "cây lúa mì giữa trận bão". Gia đình cô đã ngủ trong nơi trú ẩn ở phòng tắm suốt vài ngày qua.
Nhưng cô và nhiều cư dân khác trong thành phố giờ đã quen với những thông tin về các vụ đánh bom, pháo kích và thương vong. Họ cũng dần quen với tiếng còi báo động không kích kêu nhiều lần trong ngày và tin nhắn báo liên tục trên điện thoại.
"Thấy không? Họ không còn cố chạy thật nhanh nữa", người phụ nữ nói, chỉ vào những người đi dưới phố sau một phút còi báo động réo vang.
Kiên nhẫn và chai lì cảm xúc dường như là điều bình thường mới đối với người dân Kiev, những người muốn ở lại hoặc không thể rời đi sau khi Nga mở chiến dịch quân sự.
Nhiều người Ukraine nhận thấy đoàn xe quân sự Nga bên ngoài Kiev tiến ngày càng chậm. Họ có niềm tin rằng quân đội Nga ngày càng hoạt động kém hiệu quả, mất tinh thần và thiếu nguồn viện trợ.
Dù vậy, lực lượng Nga đang áp sát Kiev. "Quân Nga đã phong tỏa hoàn toàn Kiev từ phía tây và vòng bao vây có thể ngày càng thu hẹp", Nikolay Mitrokhin của Đại học Bremen ở Đức, nhận định.
Trong khi Kharkov và Kherson đã bị tấn công nghiêm trọng, Kiev phần lớn vẫn nguyên vẹn, với những tổn thất tương đối nhỏ. Cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Người dân Kiev làm quen với thời gian hoạt động mới của siêu thị, cửa hàng tạp hóa và hiệu thuốc, đồng thời kiên nhẫn xếp hàng chờ đợi.
Họ biết tất cả hầm trú bom trong các tòa chung cư hoặc trong các ga tàu điện ngầm. Xuống hầm trú ẩn giờ trở nên quen thuộc. Khi một vụ nổ đánh thức họ vào lúc 2h sáng, họ chỉ cần lấy túi, nệm và chạy xuống cầu thang để tới hầm trú ẩn.
Khi ở trong hầm, họ xem tin tức qua điện thoại, gọi cho bạn bè và người thân, hoặc đăng bài trên mạng xã hội. Họ trao đổi kinh nghiệm về cách dán băng cửa sổ, bảo vệ bản thân khỏi bị thương vì kính vỡ trong các vụ pháo kích.
Điều này trái ngược với cảnh tượng cách đây hơn một tuần, khi họ không biết phải làm gì ngoài khóc và cố gắng trấn an con cái. Một số người cao tuổi nhớ về những gì cha mẹ họ từng kể về Thế chiến II.
"Họ không còn hành động như đêm đầu tiên giao tranh hay khi chứng kiến các trận pháo kích cách đây hơn một tuần", Mansur Mirovalev, biên tập viên Al Jazeera, chia sẻ.
Thanh Tâm (Theo Al Jazeera)