Viết nhiều có tốt không và việc viết những suy nghĩ của bạn thành một đoạn văn, một bài viết thì bạn sẽ cảm thấy như thế nào?
Viết một đoạn văn, có phải bạn đang tập thể dục cho não bộ, như là ép nó chạy quãng đường 5km hay 10 km vậy. Bạn có thể hình dung suy nghĩ trong đầu thường là những suy nghĩ ngắn, đứt đoạn, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác tiếp diễn và thường không liên quan đến nhau.
Thậy vậy. Bạn hãy dừng lại 30s và ghi ra những điều hiện lên trong đầu mình nhé:
Bể cá, nước lách tách, không gì cả, đầu hơi căng nhẹ, hết giờ 30s chưa nhỉ, màn hình điện thoaii trắng quá, dấu phẩy, gõ sai…lách tách lách tách…
Đó, những suy nghĩ có thể diễn đạt thành lời. Có những trạng thái hoặc cảm nhận mà bạn không thể diễn đạt được. Tại sao ý thức của chúng ta lại hoạt động như vậy nhỉ?
…
Để viết một đoạn văn hay một bài viết có thể coi là một “bài viết” , trước hết bạn cần có chủ đề, rồi triển khai dần các mạch chính. Nhiều người lên khung cho một bài biết, nhiều người để dòng duy nghĩ được tuôn chảy. Như một số Thiền sư, họ không chuẩn bị trước các bài nói chuyện, tuỳ theo duyên mỗi hôm họ sẽ thuyết giảng về một nội dung gì đó. Rất trôi chảy!
Viết một đoạn văn, có phải bạn đang tập thể dục cho não bộ, như là ép nó chạy quãng đường 5km hay 10 km vậy. Bạn có thể hình dung suy nghĩ trong đầu thường là những suy nghĩ ngắn, đứt đoạn, hết suy nghĩ này đến suy nghĩ khác tiếp diễn và thường không liên quan đến nhau.
Thậy vậy. Bạn hãy dừng lại 30s và ghi ra những điều hiện lên trong đầu mình nhé:
Bể cá, nước lách tách, không gì cả, đầu hơi căng nhẹ, hết giờ 30s chưa nhỉ, màn hình điện thoaii trắng quá, dấu phẩy, gõ sai…lách tách lách tách…
Đó, những suy nghĩ có thể diễn đạt thành lời. Có những trạng thái hoặc cảm nhận mà bạn không thể diễn đạt được. Tại sao ý thức của chúng ta lại hoạt động như vậy nhỉ?
…
Để viết một đoạn văn hay một bài viết có thể coi là một “bài viết” , trước hết bạn cần có chủ đề, rồi triển khai dần các mạch chính. Nhiều người lên khung cho một bài biết, nhiều người để dòng duy nghĩ được tuôn chảy. Như một số Thiền sư, họ không chuẩn bị trước các bài nói chuyện, tuỳ theo duyên mỗi hôm họ sẽ thuyết giảng về một nội dung gì đó. Rất trôi chảy!
Việc ghi lại ở giai đoạn/ trình độ của mình, mình nghĩ là có ích nhiều hơn cho người viết thay vì người đọc. Có câu, cách học hiệu quả nhất là khi bạn đi dạy? Tại sao lại như vậy?
…..
Đó, mình sẽ tìm hiểu, nghiên cứu, dẫn chiếu các nội dung để giải thích, thể hiện các vấn đề trên.
Trong bài viết sẽ có vài vấn đề như vậy, mình sẽ tìm hiểu sâu hơn, và người đọc dù đọc lướt hay đọc kỹ, họ có thông tin cần thiết về nội dung đó. Và biết đâu, chỉ là một cái lướt nhẹ qua nhau thôi, sẽ giúp ích được cho người đọc, ở một lúc nào đó!
Đến phần này, nếu muốn, bạn có thể nghiên cứu hoặc cung cấp thông tin về cách thức bộ não ghi nhận. Vậy não bộ ghi nhận thông tin như thế nào?
….
Như vậy, thật tuyệt phải không nào? Muôn vàn cánh cửa mở ra khi bạn viết, ô cửa này đến ô cửa nọ.
Nhiều người sẽ hỏi? Viết để làm gì? Chẳng để làm gì cả? Chỉ viết! Và khi viết, dù bạn thích thú hay chán nản, bạn biết câu chữ đang tự tuôn ra hay tậm tịt như ngã ba tắc đường! Thế thôi! Bạn biết như vậy là đủ! Ko mong muốn gì cả! Và như vậy bạn sẽ tự biết bạn nên viết tiếp hay nên dừng!
Bạn cũng vậy, khi bạn đọc bạn đâu cần suy nghĩ đọc làm gì, chỉ đọc thôi. Bạn đọc, bạn biết được bạn đang say mê hay chán nán như thế nào. Và giống tôi, bạn sẽ quyết định được sẽ đọc hay nên dừng.
Cái đó trong đạo Phật gọi là chánh niệm. Chánh niệm là gì?
…..
Quảng cáo
Mình đặt ra rất nhiều cầu hỏi, và những phần … ở trên, là những ý có thể triển khai thêm. Có vô số câu hỏi bạn có thể tự hỏi và tự trả lời mỗi khi viết bài. Có thể đây là những vấn đề bạn đã biết, nhưng để diễn đạt ra được thành câu văn, cho người khác hiểu, đôi khi bạn cần nghiên cứu lại, tìm thông tin lại, để vấn đề được trình bày có đầu có đuôi. Bạn nhìn nhận lại kiến thức của mình một cách chỉn chu, và người khác cũng sẽ được tiếp nhận kiến thức của bạn một cách khoa học.
Câu chuyện cứ thế trôi đi. Thật hay đúng không nào!
Chỉ đọc… chỉ viết….